Bài 1. VỘI VÀNG EM
Mùa xuân không trở lại
Và nhẹ nhàng trôi qua
Sững sờ nối tiếc mãi
Tóc bạc trên đầu ta.
Xa rồi thời thơ ấu
Trong vòng tay mẹ cha
Qua rồi thời trai trẻ
Đẹp như một bài ca.
Đây giảng đường ta hát
Dãy Trường Sơn ta qua
Kẻ sỹ và chiến sỹ
Máu nước mắt rơi nhòa.
Cuộc đời như bài viết
Nửa chừng câu sang trang
Đêm nằm nghe tí tách
Giọt xuân đấu chấm than.
Bài 2. CHUYỆN NHÀ ÔNG TRĂNG
Đường đời xuôi ngược, ngược xuôi
Khi vui mà khóc, khi cười mà đau
Dấu trong mình ở rất sâu
Trong ai cũng có nét sầu riêng ai
Gió đời thì cứ thổi hoài
Để cây phải động mặc ai muốn ngừng
Như cây trong thể một rừng
Vừa chen lấn phải sống cùng với nhau
Đời thường có phải thường đâu
Sóng ở dưới đáy phải đâu êm bằng
Ví rằng như nhà ông Trăng
Có chú Cuội-có chị Hằng-cây đa
Chú Cuội lười nhác ba hoa
Chị Hằng hiền dịu, chung nhà chung trâu.
Bài 3. BÂNG KHUÂNG
Bâng khuâng không biết từ đâu
Thức con tim ngủ bấy lâu tháng ngày
Rằng từ đây- sẽ từ đây
Sắc xuân ngày ấy tràn đầy trong ta
Tình yêu không có tuổi già
Bốn mươi chín tuổi vẫn là đương trai
Lời ai thánh thót bên tai
Câu quan họ, níu ai hỡi mình!
Ba mươi sáu bến duyên tình
Tay chèo tay, tay lái đưa mình cùng ta
Đã như là- mới như là.
Ngô Văn Tụ sưu tầm và giới thiệu, 15/12/2009