Trang chủ » CÔNG BÀ [525]

CÔNG BÀ [525]

bởi unexpress
Làm mẹ của bốn nàng dâu,
Và một chàng rể công đầu bà lo.
Phần tôi có được tính cho,
Là những ngày phép giành cho riêng bà.
Thế rồi chúng nó sinh ra,
Lần lượt năm đứa, một nhà đông vui.
 
Làm mẹ của bốn cử nhân,
Và một Tiến sĩ cũng phần bà lo.
Phần tôi có được tính cho,
Là thời hưu trí “còm co” tuổi già.
Thời trai trẻ tất đi xa,
Trị – Thiên, biên giới xông pha tuyến đầu.
Chiến tranh có tại tôi đâu,
Bà biết như thế, chẳng câu phàn nàn.
 
 Bà cũng mang hàm sĩ quan,
Kém tôi một bậc, Công an có quà.
Tôi hàm thiếu tá – xông pha,
Chính ủy “cẩn tó”, có quà chi đâu.
Thôi thì quy luật “bù nhau”.
“Mệnh trời định vậy”, tôi đâu có tồi.
 
Một năm nữa tuổi bẩy mươi,
Tôi giành tất cả phần tôi cho bà.
Khi nào đến tuổi “đi xa”,
Dù sau, dù trước, tôi bà bên nhau.
 
Cháu nội, cháu ngoại lau nhau,
Từ khi ẵm ngửa, có đâu thiếu bà.
Từ quả trứng đến con gà,
Bà lo phần đủ đứa xa, đứa gần.
Cháu lo hạnh phúc tuổi xuân,
Bà cũng có phần mừng cháu, thật vui.
 
Nhân đây tôi viết mấy lời,
Con cháu nó biết phần tôi, công bà.
Nguyễn Thế Tính, 8/3/2010

Có thể bạn quan tâm