Đây là lần đầu tiên
Anh làm thơ tặng em, nhân ngày Phụ nữ!
Gọi là thơ
Nhưng chỉ là những chữ,
Kể chuyện chúng mình , như một giấc mơ
Mấy chục năm rồi, em sống chẳng cần thơ ,
Chẳng cần hoa, nhân một ngày gì đó
Bởi cuộc sống chúng mình còn nhiều gian khổ.
Nên ta đành phải quên!
Nhưng hôm nay,
Trời đã sáng lên
Con tim nhắc :
Anh đừng quên nữa .
Cả ngày xưa ,cả một thời gian khổ,
Sống đói nghèo,túng thiếu nhắc nhở anh .
Ngày cưới chúng mình, còn nhớ không em ?
Mỗi đứa chỉ cài một bông hồng trắng .
Anh đạp xe , đón em về giữa nắng
Mà xôn xao nhìn- cả phố vắng quạnh hiu
Rồi năm tháng dần trôi .
Những đứa con mình chào đời trong mùa đói
Ở gian nhà cơ quan chật chội ,
Giữa cái thời bao cấp xa xôi…
Mất việc làm !
Em chạy chợ nơi nơi…
Cái xe đạp buộc lốp oằn lên !
Và những sọt hàng lắc lư,
Che kín cả thân hình em khi gò lưng vượt dốc !
Ôi ! ngày đó !
Anh làm gì có thơ, có hoa tặng em,
Mà dường như chúng mình đã quên cả ngày sinh tháng đẻ .
Lòng chỉ nhớ mỗi một điều bé nhỏ :
Bữa trưa này, nhà có gạo hay không ?
Nên đừng trách nhé em ,
Có những lúc , anh quên lời nói ngọt
Đã khiến mình thầm khóc giữa đêm đen !
Hôm nay, trời đã sáng lên.
Các con mình đã lớn !
Ở nhà chỉ có anh và em .
Anh làm thơ
Anh mua hoa tặng em
Chắc vẫn không là muộn ?
Phải không mình,
Một nửa yêu thương !
Trần Văn Thanh, 7-3-2010