Trang chủ » Thơ Nguyễn Văn Trọng – Câu lạc bộ thơ Hoàng Vân [280]

Thơ Nguyễn Văn Trọng – Câu lạc bộ thơ Hoàng Vân [280]

bởi unexpress

Bài 01 – Làng ơi !

Bao năm bươn trải xa quê

Cuối đời mới được trở về làng ơi!

Chẳng khi nào ở trong tôi

Nhạt phai ân nghĩa đất nơi sinh thành.

Bạc màu đất, lúa vẫn xanh

Nhờ tay người : Đất đã thành áo cơm

Bùn lầy, sỏi đá, rạ rơm

Cho ta có được hương thơm một đời.

Tiếng làng – nhịp đập trong tôi

Lời mẹ ru thưở trao nôi mãi còn.

Sáo diều tiếng hót chon von

Vào hè tiếng cuốc gọi mòn canh khuya.

Lá rơi xào xạc sân chùa

Cho ai vương vấn mỗi mùa thu đi.

Bão dông , lũ lụt tràn về

Quanh năm làng những bộn bề lo toan.

Áo nâu lấm tấm hoa xoan

Để rồi chớp bể – mưa ngàn thương nhau.

Chiến trường thế hệ nối nhau

Tuổi xuân dừng lại mái đầu mãi xanh.

Đắng cay cùng với ngọt lành

Của làng mãi mãi đã thành của tôi.

Tôi mang nợ một kiếp người

Làng như người mẹ suốt đời bao dung.

 

Chợ Vân nhìn từ sân Đình Chợ Vân, ảnh Bùi Thế Tâm

Bài 02 – Yên Tử.

Thông reo như lời ru

Gọi ta về Yên Tử.

Tiếng thời gian khẽ trôi

Đá lặng im ngàn năm

Trước, sau đều xa xăm

Lao xao lời cây, lá

Bâng khuâng chuông chùa thả

Bóng chiều tìm hư vô

Cõi người hay cõi mơ

Sương hay mây hay khói

Ta lẫn vào chơi vơi

Cũng nỗi niềm sắc không

Từ đỉnh cao mông lung

Lưng chừng trời và đất

Tay trong tay nhẹ bước

Bồng bềnh tựa vân du

Tiếng em cười, chim hót

Trời thu xanh tứ thơ

Một khắc chuông Yên Tử

Tưởng chạm đến nghìn thu.

Bài 03 – Vân Xuyên.

Đất lành chim đậu Vân Xuyên

Trời mây xanh ngắt một trời trung du.

Cát nổi nênh tự bao giờ

Thuyền ai mấp mé bên bờ cát trôi.

Ngàn xưa vẫn chuyện lở bồi

Phù sa dâng hiến trám bùi quê ta.

Sấu xanh, xanh nõn xanh nà

Xanh chua – chín ngọt vẫn là quê tôi.

Ao đêm lấp lánh sao rơi

Chìm trong đáy nước khoảng trời bình yên.

Trám bùi nhân trắng – vỏ đen

Mắt ai lay láy để quên lối về.

Sông Cầu ba mặt ôm quê

Để câu quan họ triền đê ngân dài

Thẳm sâu một mối quan hoài

Văn chỉ – đình cổ đất này ngàn năm

Có thể bạn quan tâm