Bài 01 – Làng ơi !
Bao năm bươn trải xa quê
Cuối đời mới được trở về làng ơi!
Chẳng khi nào ở trong tôi
Nhạt phai ân nghĩa đất nơi sinh thành.
Bạc màu đất, lúa vẫn xanh
Nhờ tay người : Đất đã thành áo cơm
Bùn lầy, sỏi đá, rạ rơm
Cho ta có được hương thơm một đời.
Tiếng làng – nhịp đập trong tôi
Lời mẹ ru thưở trao nôi mãi còn.
Sáo diều tiếng hót chon von
Vào hè tiếng cuốc gọi mòn canh khuya.
Lá rơi xào xạc sân chùa
Cho ai vương vấn mỗi mùa thu đi.
Bão dông , lũ lụt tràn về
Quanh năm làng những bộn bề lo toan.
Áo nâu lấm tấm hoa xoan
Để rồi chớp bể – mưa ngàn thương nhau.
Chiến trường thế hệ nối nhau
Tuổi xuân dừng lại mái đầu mãi xanh.
Đắng cay cùng với ngọt lành
Của làng mãi mãi đã thành của tôi.
Tôi mang nợ một kiếp người
Làng như người mẹ suốt đời bao dung.
Chợ Vân nhìn từ sân Đình Chợ Vân, ảnh Bùi Thế Tâm